Bác ta không tin đâu. Chán ngán hơn rất nhiều so với hứng chịu sự thờ ơ của người dưng. Đôi lúc, bạn có một chọn lựa khác.
Bác gái: Ừ, cậu thích thì bắt một con về nuôi. Làm thế gian thoải mái rồi lại ngột ngạt, tù túng, buồn nôn, bực bội. Đôi khi tôi mặc cảm vì sự mâu thuẫn và âm thầm chống đối này.
- Tôi có một đề nghị với ngài-đôi mắt người đàn ông quẹt nên một tia ảo não nhân tạo. Chẳng ai thua thiệt cả. Nhưng chúng đã bị đời sống dán vào những vỏ bọc lạnh.
Uống là cháu nôn ra đấy ạ. Còn đờ mẹ vốn dĩ nghĩa của nó đã đa số chẳng sạch sẽ gì. Nhưng các chú, các chú tôi đang tiếp xúc, các chú đã hy sinh vì dân bao giờ chưa? Tôi nhìn người tinh lắm.
Bây giờ, đầu óc không đủ năng lượng để phân tích rõ ràng, tạm gộp nghệ thuật và sáng tạo là một vậy. Theo thời gian thì chúng dần thành thói quen. Được một lúc, có một bà già đến mở cái thùng rác màu vàng trước mặt ra, sục sạo, lục lọi.
Từ nay thôi hẳn đá bóng. Vừa trải qua một giấc mơ, bạn thấy khá mệt mỏi vì chúng chẳng dịu êm chút nào. Có thể lúc đó, chàng ta đang vừa trộn vữa vừa miên man với một đôi mắt thảng thốt nào đó vô tình va vào mắt giữa phố ban sớm.
Không, phải giữ sức khỏe. Cái giá cắm bút dựa lưng vào tường, cái bàn kê sát tường, đối diện với bạn. Người ta không thể sống lâu với cái cơ thể vừa trống rỗng vừa trĩu nặng.
Và tiếp tục viết những chữ BÀI LÀM. Đừng nhầm là chúng tôi lạnh với nhau. Em thấy anh cũng tội nghiệp như cô bé ấy.
Mấy ai thèm nhìn mặt nhau bao giờ. Dẫu không phải không có lúc buồn. Cố tìm lí do cho có lí do chứ có khi chả có lí do gì cũng thôi thúc phải viết.
Còn hắn là con mèo câu bộ ngực của cô ta. Tôi dẫn ông anh vào chỗ xông hơi. Định ngoáy mũi phát để kết thúc truyện.