Con đi đâu? Tôi: Cháu đi mua sách. Tôi thấy xã hội này khổ và cần làm cho nó bớt khổ càng sớm càng tốt. Đơn giản, độ này đêm ít ra ngoài.
Bạn hãy thử xuất hiện trong một căn phòng tầng 4 của một ngôi nhà trên phố. Nhà văn lại mở mắt ra và mỉm cười: Mình đã đúng. Như một thứ bạn bè cho xôm tụ.
Bạn thì dù vẫn khiêu khích nó, cái chết, nhưng cũng hoàn toàn không muốn nó đánh bại mình. Căn nhà hơi lạnh, hơi quạnh quẽ. Người lao động nghèo luôn khổ nhưng không phải lúc nào họ cũng cảm thấy bi kịch.
Dù sao, đó cũng có khía cạnh của xu hướng phát triển không ngừng. Còn những ngày tiếp theo là tùy thuộc vào ông. Thôi thì dùng vào chỗ khác.
Ông anh bảo không khí mờ ảo nhỉ, như sương mù, khó thở hơn bên kia. Bạn có cảm giác vừa ham muốn vừa sợ hãi độ sâu của nàng. Trong những bữa cơm vui vẻ, những trận bóng ghi bàn đẹp, bạn thắc mắc tại sao bạn từng hay mơ hồ về cái chết.
Nước đôi thay, chắc đâu chúng ta đã tìm ra bản chất của sự phong phú để biết nó là gì. Họ bảo có năng khiếu đấy, chỉ thế thôi. Điểm Văn trúng tủ nhưng cũng hơi bất ngờ.
Nó bắt chước tôi, dần dà cũng thành của nó, tôi chả nhớ tôi bắt chước ai. Nhưng chắc gì họ đã tin, dù kể cả anh đau thật, anh điên thật. Nên bất cứ kẻ nào có ý định ngăn chặn mục tiêu tối thượng và cao cả đó của tôi là đi ngược lại lợi ích chung của nhân loại.
Bởi chúng còn huỷ hoại khiếp hơn cả âm thanh. Con đường khá ổn, nhưng vẫn bụi. Có điều, viết đâu phải lúc nào cũng là toan tính thiệt hơn.
Và tôi lại muốn khóc vì bất lực. Đêm trước hôm cưới chị cả, chừng chục thanh niên quen thân, họ hàng và người chưa quen ngồi quây quần lại với nhau. Bạn thì không, bạn có thể tha thứ nhưng khó gắn bó hay tỏ ra niềm nở với những người lười tự sửa chữa.
Bác không rõ cháu đi đâu. Màu mận đương độ chín. Hay lại phải để tôi tiếp tục mất ngủ mà sáng tạo ra nó?