Vậy tại sao chúng ta lại để phát ra những từ này? Chúng giống như cây nạng mà bạn phải dựa vào vì sợ mình đi khập khiễng. Marshall Simmonds, người đàn ông tốt bụng, ông tiên của cuộc đời tôi giờ đây xuất hiện với tư cách là một ông giám đốc. Tôi nghĩ rằng chỉ có Joe cha mới biết phần còn lại của câu chuyện.
Khi xem những cuộc phỏng vấn của Barbara Walters tôi thường thấy thất vọng. Cuộc phỏng vấn này đối với tôi cứ như là có một không hai vậy! Tôi luôn thích mời ông trở lại chương trình của tôi.
Khi nói cho ai đó biết rằng bạn vừa mới nhận được một công việc mới, chắc chắn bạn muốn họ sẽ thốt lên rằng: Wow, thật là tuyệt đấy!, chứ không chỉ là: Ồ, thế à? hay Vậy hả?. Khi xem những cuộc phỏng vấn của Barbara Walters tôi thường thấy thất vọng. Có người còn dùng những tiếng lóng và cho rằng vậy mới thời thượng, mới oai.
Trong ngành phát thanh viên thì chúng tôi luôn có một học thuyết công bằng. Sau khi tin đến tai thầy hiệu trưởng, tiến sĩ Irving Cohen, thầy đã gọi điện thoại đến nhà Moppo và dĩ nhiên số điện thoại này không liên lạc được. Tổng thống Clinton, người mà tôi được dịp phỏng vấn trong buổi lễ kỷ niệm năm đầu tiên của nhiệm kỳ làm tổng thống ở Nhà Trắng, đã nói ý tương tự của nhiệm kỳ làm tổng thống một quốc gia.
Đơn giản vì anh đã vượt qua sự căng thẳng ban đầu, và càng lúc càng tự tin hơn khi đã quen với khẩu điệu của mình. Làm được việc này cũng có nghĩa là bạn đã thành công bước đầu trong giao tiếp. Đôi lúc cũng cần trình bày tỉ mỉ và chi tiết mới có thể giải quyết được công việc.
Jim trông thấy tín hiệu. Nhưng không phải ai cũng tốt bụng như thế. Tôi luôn chú ý đến những người rụt rè, ít nói, quan sát từng phản ứng nhỏ của họ đối với đề tài đang được bình luận sôi nổi.
Họ không tin vào những thắng lợi bấp bênh nông cạn trước mắt, chúng không có giá trị thật sự và chẳng chứng minh được gì ngoài sự háo thắng mà thôi. Nhất là khi bạn chẳng có liên quan gì đến một đề tài nào đó đang được bàn tán. Chương trình Don McNeills Breakfast Club sau 5 phút giải lao không quay trở lại, vì ban nãy tôi đã gạt cần ngắt sóng.
Ấy vậy mà khi bước vào phòng phát thanh, tim tôi cứ đập thình thịch. Đừng bao giờ tỏ vẻ cuống quít sợ sệt hay phẫn uất bực bội. Nhưng khổ thay, khi đối diện với người khách hàng đầu tiên trong đời mình, cậu bé 14 tuổi lại ngập ngừng, lắp bắp.
Đây là cách để chúng ta hiểu nhau nhiều hơn trong lúc nói chuyện. Nếu có thể quay về quá khứ cách đây 45 năm về trước, xin mời bạn ghé qua đài phát thanh Miami Beach, để chứng kiến cái buổi sáng đầu tiên trong nghề phát thanh của tôi. Một là, giúp bài nói trở nên thuyết phục hơn.
Nhiều diễn giả khi thuyết trình với một văn bản hoàn chỉnh vẫn gạch dưới những điểm mà họ muốn nhấn mạnh. Còn Dick Cavett lại là một phát ngôn viên giỏi khác. Tôi nghĩ rằng các bạn cũng cảm thấy như vậy.