Luyện trí nhớ là như vầy: Nhìn một lượt cái bàn. Họ cũng đủ tự trọng để tự lực cánh sinh. Nàng nhủ: Chắc là vì ta quá yêu chồng.
Đời sống cần những đột biến. Bên mép hắn có một miếng băng gạc trắng. Chơi là làm một bài thơ hay để được chửi.
Thấy quen quen mà không biết từng ôm ấp ngần ấy năm trời. Có ai mất xe lại thế không. Tao đờ mẹ bật quạt mãi mà đờ mẹ đéo hết nóng….
Mấy người trước mặt bọn tớ đứng vì những người trước họ cũng đứng cả lên. Cuối cùng, đứng trên một góc nhìn (cứ coi như) toàn vẹn, dung hợp các mặt của đời sống, như thể toàn bộ những gì thuộc về bạn chỉ là một con mắt (có thể là) tròn xoe hấp thụ mọi phương hướng của cái vũ trụ nằm trong và ngoài nó thì bạn chưa biết một tí gì cả. Có lẽ là phim hình sự.
Từng trang, từng trang… Không quá kiêu hãnh mà cũng không chìm sâu vào mặc cảm. Nhưng ở đây các bác sẽ giúp cháu trở lại nhịp sinh hoạt bình thường mà tự cháu phá vỡ.
Tôi kém nhất khoản này. Mất chứ không phải biến mất. Lại tắm qua rồi vào phòng xông hơi ướt.
Hy vọng bà chị sẽ không hỏi phòng kế toán xem cậu em đến lĩnh lương chưa. Và chúng mình lại lén lút hôn nhau khi con chim lạ trên ngọn cây cao vút vừa hót. Đã có luật cấm này cấm nọ mà ngày ngày đêm đêm chúng cứ ngang nhiên gào rống vào cấu xé những bộ óc đã mệt mỏi và dần suy kiệt, của cả chính những người lái xe.
Mẹ chị cũng đã từng như vậy. Không phải là rứt tung. Nói thế có ngạo quá không? Và đồng chí ấy có thích thú vì cái liên tưởng về một mảng lềnh phềnh để ví với mình.
Mi thì làm sao điên hoặc chết được. Em biết lúc ấy anh sẽ phá lên cười và ôm chặt hai mẹ con… Đôi lúc tôi cũng rờn rợn mấy thứ dự cảm vu vơ của mình.
Reng! Reng! Reng! Cha bố cái chuông đồng hồ! Đấy, trí tưởng tượng mới mẻ của một cậu bé mới lớn có thể khiến cậu ta hớn hở âm ỉ cả ngày. Nếu thế thì họ, những con người bình thường theo yêu cầu của thời đại, thật lắm kẻ thù. Cậu em khuyến khích tôi tập nặng hơn.