Rồi hỏi tắt chế độ sục ở đâu. Bạn như hiểu rất rõ mấy dòng chữ ấy. Phải giữ nó trong lúc này như một người lết đi mãi trong sa mạc tay cầm chai nước nhưng lại muốn mang nó đến với những người trong sa mạc khác rất xa xôi, hư ảo.
Ta đâu ham hố thắng thua. Nhưng mà cái câu ấy, nó kéo nước mắt ra rớm trên mi. Cả tiếng chim hót rất nhỏ nữa.
Bà chị bảo em cứ cầm, mọi người đều nhận lương rồi, coi như để khuyến khích. Rất nhiều ngọn nến âm thầm trong bóng tối chờ những ngọn lửa đầu tiên. Dù chỉ nhả ra từng tí, từng tí một cho một người nhiều thụ động.
Dù vợ con hắn vẫn cười dịu dàng trước bát canh rau muống đỏ quạch. Bên mép hắn có một miếng băng gạc trắng. Mà một con lợn như thế thì hầu như ai (trừ bản thân nó) cũng biết rằng nó hay rống bậy.
Thằng này ăn mặc phong phanh. Tớ già hơn nó và thế là tớ đưa kẹo, nó phải bóc. Đời, nghệ thuật, người… thật luẩn quẩn.
Chỉ thỉnh thoảng có những hòn đá ném tỏm xuống ao bèo, rung rinh chút ít là đủ. Mấy ai thèm nhìn mặt nhau bao giờ. Sáng được bác cho ngủ bù.
Ăn sáng xong ở nhà bác, thay vì đến trường, tôi đảo qua nhà. Bạn thì có lẽ sẽ không thanh minh. Người yêu càng quí chứ sao.
Đơn giản là để sống. Đêm qua bạn ngủ lúc khoảng 23 giờ. Hai chuyện này khác nhau.
Nhưng bạn muốn xin lỗi trước cho sự ngộ nhận và quảng cáo láo làm mất thời gian độc giả dành cho những cái hay ho khác nếu tác phẩm dở. Từ rất lâu tôi luôn có cảm giác mẹ là người thần kinh mỏng mảnh nên tôi thường chịu trận. Cái thùng rác lở loét hơn.
Mấy hôm, ngủ đến 3 giờ chiều, đêm thì thức trắng. Họ kinh doanh khách sạn. Không chắc, khi mà mỗi con người đều đầy khao khát tự do, hưởng thụ nhiều và nhiều nữa.