Cậu hãy yên tâm lấy hai con lạc đà này và trốn khỏi đây mau. Chúng đang tru lên từng hồi trong cái đói. - Có lẽ họ có một bí quyết nào đó mà chúng ta chưa biết được.
Về nghệ thuật, cư dân Babylon đã đạt được những thành tựu rực rỡ trong kiến trúc, hội họa, dệt, thêu, chế tác vàng bạc, chế tác những đồ binh khí bằng kim loại và những công cụ dùng cho nông nghiệp. Ông nghĩ về Kẻ cướp biển với tất cả những nỗi đắng cay của anh ta, và ước mình có sức mạnh để tiêu diệt sự tàn bạo. Và tôi dùng số vàng đó để giúp những người khác buôn bán, làm ăn.
- Tôi rất vui lòng thuật lại một câu chuyện để quý vị thấy được một người có thể tiến đến rất gần sự may mắn, nhưng sau đó lại bị vuột mất khiến anh ta vô cùng hối tiếc. Trong cuộc đối ẩm đó, ông ta đã kể cho chúng tôi nghe câu chuyện về sự khôn ngoan của cha mình. - Cám ơn anh! Tôi xin được nói tiếp.
Ông chủ không còn tiền để mua ngũ cốc và mật ong, cũng không có tiền để trả nợ người cho vay tiền. Như vậy so với lúc cha bắt đầu tạo dựng sự nghiệp, con đã thuận lợi hơn cha rất nhiều. - Triết lý đó là của Megiddo, chứ không phải của tôi đâu.
Nhưng cái xác không hồn của anh ta nhắc ông nhớ đến một kết quả thảm hại. Họ cư ngụ trong một lãnh thổ có các tường thành bao bọc. - Chia chứ, chia chứ! – Ông Nana-naid nói ngay.
Cũng như vậy, nếu cháu chăm bón, tưới nước thường xuyên thì chẳng bao lâu cháu sẽ hài lòng khi đứng dưới bóng mát của nó. Chúng ta xuất thân trong những gia đình nghèo khó và đông anh em, không có của cải thừa kế, cũng không có hy vọng cưới được một người vợ có của hồi môn. Hậu quả là quân của Babylon liên tục bị thất bại.
- Cuộc sống của tôi có hơn gì anh đâu. Ngay lập tức, người nô lệ mang vào ba túi da rất nặng. - Quả là một giấc mộng tuyệt vời.
Sau đó, cháu tha hồ tổ chức nhiều bữa tiệc như thế mà không ảnh hưởng đến số tài sản của mình. - Ngay lúc mới trưởng thành, tôi đã thường suy nghĩ về những người giàu có. Giờ đây, ông cũng muốn đền đáp lại một phần công ơn của Arad Gula bằng cách dạy dỗ Hadan Gula nên người và trở thành một thương gia giỏi.
- Ông không nên lệ thuộc vào ông chủ của ông mãi như thế. Nếu tinh mắt, cháu có thể nhìn thấy làn khói bốc lên từ ngọn lửa vĩnh cửu ở trên đỉnh nóc của nó. Tarkad cảm thấy thật xấu hổ.
Một lát sau, Nomasir chậm rãi kể tiếp: Trong đầu óc của tôi chợt vang lên câu hỏi: “Chẳng lẽ tôi chôn vùi xác ở xứ sở hoang vu này sao?” - Đúng vậy! - Một người thợ làm yên ngựa khả kính góp lời.