Lồn Đụ

Một spa bí ẩn ở hong kong có nhân viên xinh như thiên thần

  • #1
  • #2
  • #3
  • Thi thoảng con mèo dỏng tai lên và: Ngheo! Nó đáp. Lại có cả chất xúc tác của sự ngu dốt chỉ biết nhìn vào những cái tên mà chẳng bận tâm thực chất dưới lớp vỏ của nó là gì. Chuyện bị nhục của kẻ không có quyền, tiền, danh mi nói phải.

    Vận động điên cuồng và đầy khao khát. Đừng xót thương vì bà già nhặt rác mà hãy thương nếu biết bà ấy nhặt rác về bán nuôi lũ cháu nheo nhóc có thằng bố nghiện ngập vào tù và bà mẹ trốn đi tìm một chân trời khác. Vậy phải chăng tất cả đều có bản chất nhưng chưa tìm thấy hoặc chưa định nghĩa nổi mà thôi? Đôi khi chúng ta thử dùng một định nghĩa chung chung cho đời, nghệ thuật, người, vốn là những thứ gì đó hết sức chung chung: Phong phú.

    Nhưng đành phải nhả ra. Mọi người ở gần đang nhìn anh như nhìn cuộc sống và viết của một thứ phế thải lạc lõng, bất cần. Trong các khả năng có thể xảy ra thì tôi thiên về chọn sự không biết và biết không dám nói hoặc không nói vì không thấy kiếm chác được.

    Chỉ là ta đang viết. Xung quanh thì luôn văng vẳng những góp ý: Mong muốn làm tốt cho xã hội là chính đáng nhưng trước tiên lo xong thân mình được thì hẵng nói cao xa. Cháu mai sau là chúa sợ vợ.

    Chỉ muốn chửi thẳng vào mặt những kẻ ruồng bỏ cái bản năng người của mình một cách hèn nhát. Ở nhà bác cũng bán hàng suốt, vẫn chạy sang thăm bà nhưng liệu có hay bằng bác đi nghỉ về, lại đóng cửa hàng một thời gian rồi sang rủ rỉ với bà suốt ngày về chuyến đi đổi đời. Bạn biết giờ này chắc bác bạn đang bị các vị trong bệnh viện hạnh họe.

    Có điều, con đường thì khác. Tôi kém nhất khoản này. Tôi là con thú hoang đã chấp nhận cuộc sống cầm tù của con người trong xã hội.

    Tôi không lường được đến ở nhà bác nghĩa là tôi lại phải làm lại từ đầu, lại phải mất thời gian để họ (cũng như bố mẹ tôi ở những thời điểm ban đầu) tin là tôi đau không xoàng cũng như biết tôi là một tài năng. Bỏ qua một số tiểu tiết, bạn thấy cái háng nhức và cái chân trái không duỗi thẳng được khiến bạn đánh mất thú vui hiếm hoi là tung tăng trên sân bóng. Trên lề đường là những hàng quán chộn rộn người bâu đầy.

    Người giàu làm khổ người nghèo, người nghèo cũng làm khổ người giàu. Lần khác, chúng tôi lại vào nhà ông bà ngoại tôi ở Hà Đông. Hay mình bảo: Tùy đồng chí hiểu.

    Nhưng với những gì tôi đã viết và tôi đã công bố, tôi sẽ không quá bận tâm về chuyện đó. Sáng tạo cũng là một công việc không thể thiếu sự tỉnh táo và đứng ngoài nó. Tỏ ra e thẹn hay đạo mạo càng khó va chạm và dễ bị dắt mũi.

    Trong sở thú này, những con vật trở nên hờ hững vì tù túng. - Đó là khoảng cách giữa doanh nhân và nhà văn, ông ạ. Cái mà đôi lúc vì nhận thức được mà mình tưởng mình vô cảm hoặc chai sạn.

    THỂ LOẠI: Viet69
    TAG: vú to

    Phim liên quan

    THỂ LOẠI KHÁC
     Sitemap