Và tha thứ cho những cái không hay của nàng. Để lại thế nào chúng cũng sinh đẻ vô tội vạ. Khi ghi bàn, anh vừa chạy với sự quên lãng tất cả để hòa trọn vào sung sướng vừa muốn chia sẻ niềm vui với vợ con vừa thoảng lo giữ sức cho bàn thắng tiếp theo.
Cái trạng thái về chia sẻ rất phức tạp. Gã lừ đừ đi đến cái cửa sổ. Có một thời, sau mỗi câu nói, bố đều đệm thành quen câu Khổ quá.
Mày hóa thành mồ hôi, thành máu để rịn ra? Tôi chỉ muốn gỡ ra khỏi chuyện này càng nhanh càng tốt. Kệ cha sự im lặng của bạn có ý nghĩa gì, với người khác, nó tương đương đồng ý.
Và cứ thế cuốn đời người, cuốn đời những thế hệ tiếp theo vào những mớ rối ấy. Như thế sẽ chỉ làm khổ nhau. Chả phải bổn phận gì.
Lại không đủ minh mẫn để xử lí những vụ tiếp theo. Và sự yên bình lâu dài sẽ không đến nữa. Phừ, đã đến lúc dậy rồi, bạn chui ra khỏi chăn.
Tất nhiên, có lúc người ta sẽ cảm thấy sự đồng điệu với sự thấu suốt kiểu hư vô, sự thấu suốt của dục đã diệt khi người ta có chung trạng thái thấy đời sống mất hứng bên con người. Ngọn lửa nhỏ làm tôi thấy trống không. Và nếu không muốn giật mình thì phải căng thần kinh lên mà chờ họ ném nốt chiếc giầy thứ hai.
Và như thế, em hiện hữu. Đó là lẽ sống của anh và em không được từ chối nếu không muốn làm anh bị tổn thương, em yêu ạ. Nhất là một khuôn mặt cũ.
Đó là một thực tế mà kẻ thiếu thực tế này nghĩ đến… Nhưng lúc này cũng là lúc mọi người trong nhà thức dậy. Người giàu làm khổ người nghèo, người nghèo cũng làm khổ người giàu.
Đôi lúc bạn nghĩ suy tưởng thế có AQ không, có vô nghĩa hơn không. Những phiến đá cũng thật êm, mời gọi ngả lưng. Để trẻ con bớt dần phải khóc.
Để sống cho xong đời. Đã thôi không quá nghĩ mình đáng nhẽ phải đi tĩnh dưỡng vì thần kinh mình cần nghỉ thực sự. Hơi buồn chán là cứ phải đến lúc khó khăn, cứ phải đến lúc nguy nan, cứ phải đến lúc nước đến chân…