Còn ngoài đời thì bạn bình thản lặng im. Bạn cảm ơn những giờ phút bên họ. Rồi, tôi phải tập chứ.
Cho thì thôi nhưng nhận thì không phủi tay được. Bằng không thì bạn cũng chỉ là một con lợn ích kỷ, ngu và hèn. Họ coi những nghĩa vụ, chuẩn mực tất nhiên như trời định.
Nhưng thế này thì lại không chơi được: Khách vãn, ông chú, chưa say, nâng cốc với mấy chú em thân quen. Đó là lúc mà trí tưởng tưởng phải lén lút sinh đẻ nơi xó tối của tiềm thức. Nhưng phải chăng là những nỗ lực tìm kiếm đáng trân trọng? Có nhiều thời điểm mà thay vì chỉ trách những người đưa ra định nghĩa ngu dốt hoặc lừa bịp, chúng ta thử mắng loài người (biết đâu có cả chúng ta) đồng lõa và biến chúng thành định kiến.
Tôi có làm gì ám muội đâu. Và lũ trẻ, cái thứ mà vẻ ngoài thể hiện chúng không biết trả đũa, thù dai, nhớ lâu… đôi lúc làm cái khao khát giải tỏa, trút giận của họ lóe lên. Căn bản vì các dòng suy nghĩ cứ chảy nên bạn hay quên.
Cả phụ nữ nửa, cả trẻ em nữa. Ngắn ngủi mà đằng đẵng. Họ bảo: Cháu làm sao sánh được với Bác.
Bình thường thì bạn cũng không viết dài thế này đâu, chỉ viết một vài bài thơ và viết theo hàng ngang. Hơn nữa, khi giữ được những khoảng cách tương đối để mình làm mình chịu, cũng bớt ngại là một sinh vật dễ đem lại sự nguy hiểm, đau khổ cho người khác. Nhưng tớ không tin vào những kẻ than vãn và hay đòi hỏi thứ tự do mà bản thân không xứng với nó.
Cái bướu ở lưng lồi lên. Khi thấy những hạn chế cũng như niềm buông trôi trước đời sống. Cũng không được đọc truyện nữa.
Gió se sẽ mang vị mặn. Không phải ai cũng ít ngộ nhận… Trên đường, bác vẫn lo đủ thứ.
Nghe một lúc, tự nhiên bạn đứng dậy bước xuống cầu thang. Và dĩ nhiên, nó cần thuộc ít nhiều quyền sở hữu của họ. Bác trai: Bây giờ tôi xin nói vài lời với cậu mợ, với cháu.
Đấy là theo qui ước của họ và đời sống bạn dính vào qui ước ấy như con muỗi trao cánh cho mạng nhện. Cháu phải nghe lời khuyên của mọi người và tự phê bình. Bạn nói cho bạn vài năm tự quyết, tự tìm tòi rồi bạn sẽ không ăn bám nữa.