Nghĩ cả đến chuyện có thể một người nào đó trong giây phút trăng trối bảo bạn: Hãy hứa với ta con phải có được mảnh bằng đại học. Sẽ đứng ngoài luồng đường to, chĩa ống kính vào những con người sống đời ấy và lưu lại những hình ảnh thú vị. Rồi tự dưng tất thảy lại phá sản.
Mà tôi đã làm gì có những cái đó. Nó trơ trẽn và thản nhiên đến độ bạn muốn xông vào đánh nhau với nó, muốn biến thành một thứ âm thanh man rợ hơn để đè bẹp nó. Hãy cứ mâu thuẫn với nhau.
Sao lại xé sách hở con. Bây giờ, hãy trở lại là bạn. Không thiếu những học viên của trường an ninh gần đó dù đã đến giờ cấm túc.
Cũng chẳng có gì lạ kỳ để tả. Bao giờ thì xong? Không bao giờ? Không rõ. Người ta có thể làm được mọi việc, vấn đề là có đủ tài hay không.
Sự đồng bộ quay về với mông muội lại từ đầu trước muôn rủi ro của tạo hóa, muôn đe dọa của sự thiếu hiểu biết và cả sự sồ sề của khoa học kỹ thuật hiện đại mà chúng ta đã tạo ra lại đồng nghĩa với hủy diệt. Và họ nhìn bạn thương hại: Đừng mơ. Đó là cái con người có thể làm được nếu biết diệt dốt.
Ý nghĩ vẫn dồn dập nhưng chả mấy khi chọn được cái nào ra hồn hoặc thỏa mãn với sự lựa chọn ấy. Bố muốn yên ổn và sợ cho bạn. Luôn cảm thấy bị khinh bỉ khi mọi người nhìn.
Bác bảo: Cháu thì làm sao vận động trí não nhiều như thế. Vụ 11 tháng 9, vụ cháy ITC không làm tôi kinh ngạc. Tất nhiên là trừ chuyện đẻ ra những đứa con giống nhau.
Đôi lúc bạn nghĩ suy tưởng thế có AQ không, có vô nghĩa hơn không. Máy tập cơ bụng, cơ ngực, cơ chân, cơ tay. Tôi định chờ mẹ bảo: Mẹ cho con thôi học nhé.
Bạn chỉ xin lỗi chứ không xin sự tha thứ. Con mèo nằm trên nóc tivi. Chấp nhận để tỏa sáng át đi vùng u tối đó.
Cũng như tự tìm thấy động lực trong lúc động lực chưa tìm đến với mình. Lúc đó, tôi trống rỗng. Kiểu chơi chữ này vớ vẩn thôi.