Khỉ thật! Hai tiếng nữa tôi đã làm gì? Chắc vẫn thế! Thế là thế nào? Lúc thấy xe của các chú, tôi đã định đi ngay. Nhưng đặt mục tiêu rồi.
Nhưng muốn làm một tấm gương thì có. Bác bắt đầu lấy thức ăn ra cho. Vâng, lúc đó, một chú sấn đến rút chìa khóa xe của tôi và bảo: Mẹ mày, mất dạy.
Nó khờ như một anh nông dân khờ chứ không phải một chàng thư sinh. Về nhà, bác bảo cháu: Cháu lành quá. Tôi không đuổi nó nữa.
Tôi ngồi đây, chẳng làm gì cả, chẳng bán mua gì cả, tôi đợi cô tôi. Này, lấy cho chú mấy chai bia. Thấy đất nước thật tiến bộ khi vào nhìn thảm cỏ xanh và khuôn viên khá qui củ xung quanh.
Hắn sẽ phải điểm lại những khao khát đã đi trốn, những ơn huệ đã nhạt nhòa và tàn phai, phải trách khéo (đôi lúc sỉ vả) sự yếu đuối vì suy nhược của mình. Tốt hơn là kể theo cách mà bạn đang. Những mâu thuẫn nội tại này đánh nhau rất mệt, đôi lúc phải phó mặc cho tiềm thức giải quyết.
Mưa dầm thấm lâu, với lại cộng cả bệnh đau của tôi, mẹ bớt nặng lời. Bởi bạn là người sòng phẳng. Chuyển sang máy mát xa.
Nước mắt ơi, mày có mất không? Khi mày mất đi, mày được những gì? Khi mày ngấm đất, muối và máu có ở lại và hơi ngọt thuần khiết có bay lên? Mày mới ứa từ trong tao ra, sao mày đã vội đi, vội đi nhanh thế? Khi cảm thấy thua, họ có thể giao nộp hết quân cờ và xin rút lui với điều kiện được đi ở ẩn trên một hòn đảo đẹp nhiều mỹ nữ. Hãy để bác nói, đôi khi nói là một cách giải toả tốt.
Đâm ra nhiều người dần thờ ơ, e ngại. Phải vượt qua các giới hạn chứ! Ờ, vượt, nhưng dồn sức cho cái này thì làm sao vượt được cái kia. Và bạn có thể làm nhiều điều khi người ta sợ con chó ngao của bạn.
Bác gọi điện giục xuống rồi đấy. Đúng mà cũng không đúng. Bác chạy chọt giúp một người vì thân tình thì lại làm mất cơ hội của một người vươn lên bằng năng lực.
Vì sự ích kỷ ngu hèn ấy mà mày cho mình quyền phán xét xung quanh chỉ với ngần ấy năng lực. Tôi không đuổi nó nữa. Nhưng rốt cục chỉ tốn thời giờ.