Đời sống luôn cần những vai diễn khác nhau để làm nó, những khoảnh khắc trong nó phong phú, chất lượng hơn. Bạn chấp nhận khuôn khổ như một cuộc chơi đầy thử thách. Mình không còn sức để nghĩ đến, không còn sức để đi tìm, để trình báo.
Để kiếm tiền sạch và xứng đáng theo cách của bạn. Như tiếng mưa đá gõ lên đầu những mầm hoang vừa nhú. Nhưng người ta bắt buộc phải nghĩ đến nó và rậm rịch hành động vì nó trước khi quá muộn.
Nhưng bác ơi, cháu phải sống để bác không phải làm thế. Chỉ còn lớp tro mỏng bên ngoài. - Tôi rất mừng vì điều ấy.
Bởi vì, nếu họ ác thì bất cứ ai, thiện hay ác hay trung dung, đều có thể bị họ tiêu diệt như những con tốt thí trên bàn cờ, khi cần. Tôi cúi đầu, mở cuốn anbum trên bàn, lật đi lật lại. Giá là ở một thời điểm khác, bạn cũng sẽ khó có thể không phấn chấn.
chờ chuông reo nơi lớp ôn thi đại học chật chội phải ngồi xổm chép những áng văn trong hai giờ đồng hồ đến hết giờ thứ nhất thì mông bắt đầu tê dại và cứ phải ngồi cắn răng ghi chép và khắc khoải đến hết giờ còn lại cứ như thế hàng tháng trời và chẳng ai biết từ khi ấy mông tôi bắt đầu dị ứng với giảng đường kể cả với đệm xe máy Tôi đang đơn độc và chỉ có cái xe làm bạn. Cái vực của sự hỗn độn.
Và lại thấy quyển sách bị xé. Bạn bắt đầu giở miếng im lặng của mình ra. Hắn biết giải pháp vượt qua chúng nhưng lại không tự vượt qua được.
Đã lâu rồi, em không nồng nàn như thực tại. Còn lười và nhát, thì chịu. Thi đại học nhiều người giỏi vẫn trượt thẳng cẳng con ạ.
Và tiếp tục viết những chữ BÀI LÀM. Nhưng sau nhiều năm, bạn sẽ bắt đầu chán sự phân vân đó vì dù phân vân hay không, bạn cũng đã viết rồi. Tính ra nếu mua vé tháng hoặc vé năm thì trung bình 30.
Nói chung bạn tạm chiếm được thành luỹ này rồi. Họ không cậy mình lớn để khua muôn mái chèo đánh đắm các con thuyền vô tội khác chỉ để to phình ra và lạc lõng trong mênh mông. Hoặc là tôi ích kỷ, tôi bất hiếu, tôi bất cần thì những điều đó lay chuyển được tôi ư? Nếu tôi là kẻ (mà theo tôi là) chẳng ra gì như thế thì rốt cục, những sợi dây liên kết giữa họ và tôi hay giữa chúng ta không phải là tình người.
Không hy vọng một ngày họ tập hợp lại và ghép chung những ký ức. Một người theo ngành sư phạm sẽ không còn ấp ủ ước mơ ươm mầm trẻ thơ. Và ở trong những bộ mặt khác nhau, con người không nắm được những bộ mặt còn lại.