Ghi lại những tấn bộ của ta trong mỗi tuần. Roosevelt, ưu tư tới nỗi đau rồi bất tỉnh. Cho nên không bao giờ chị ta nói: "Dượng các con cho các con đi học, thiệt là lòng rộng như biển cả".
Không còn phải suy nghĩ gì cả. Sau cùng tội nhân thấy khổ sở như búa đập vào đầu và hoá điên. Nếu vậy đời quả là bể khổ mà bốn câu thơ này của Đoàn Như Khuê thiệt thâm thuý vô cùng:
Những nhà chuyên môn khuyên rằng phải ghi chép từng xu một, ít nhất trong một tháng đầu và nếu có thể được, trong hai tháng sau. Chỉ những điều nào học rồi mà dùng tới thường mới khắc sâu vào óc ta thôi. Nhưng hãy quên cái muốn của họ đi mà chỉ nghĩ đến cái lợi của bạn khi bạn yêu công việc hơn lên.
Bệnh tôi nặng đến nỗi không dám nói thiệt với người thân trong nhà. Thế thì tại sao lại nằng nặc đòi giải quyết những vấn đề về tương lai, để làm phai mờ cái đẹp của hiện tại? Tương lai còn bị bao phủ trong những biến dịch không ngừng, những biến dịch mà không ai đoán trước được kia mà! Nếu bạn muốn thư thái tinh thần, muốn có hạnh phúc, bạn hãy thử áp dụng nguyên tắc này:
"Có gì mà xin lỗi, bác sĩ! Trong mười phút mới qua tôi đã tự kiếm được nguyên nhân bệnh của tôi. Bây giờ các tôi đều trưởng thành, và tôi đã có ba đứa cháu ngộ nghĩnh dễ thương. Đến đây, ta hãy ngừng lại và rút bài luân lý thực hành của những trường hợp kể trên.
Có phải chỉ vì nó kéo ta qua khỏi một đám sương mù mà trong đó ta đang dò dẫm? Nó đặt chân ta trên một khu đất vững chắc. Nhưng một hôm không biết nghĩ sao Kipling lại trồng hoa trên bãi cỏ kia, Balestier thấy vậy liền sôi máu lên, la ó, chửi rầm rĩ. Ông thường lo sợ không sống được tới sáng hôm sau.
Nhưng thời đó đã qua rồi. Nó giản dị vô cùng và ai cũng áp dụng được. Ngủ năm phút cũng có thể làm con người tránh mệt mỏi.
Xin cho con gieo mầm thương ở những nơi có thù oán, gieo mầm tha thứ ở những nơi có lời nguyền rủa, gieo đức tin trong những lòng ngờ vực, gieo hy vọng trong những tâm hồn thất vọng, cho con mang ánh sáng lại những chốn u tối và đem nỗi vui lại những nơi buồn tẻ. Tôi trở lại công việc là tổ chức và dạy những lớp cho người lớn. Có lần Bernard Shaw nói: "Dạy người ta thì người ta không bao giờ đọc hết".
Ông ngạc nhiên thấy mình rất vui vẻ, còn có óc trào phúng nữa là khác. Thật không còn cái gì. Tôi, một thằng bán bánh bích quy mà coi việc vận tải các chất nổ! Chỉ nghĩ tới sự phải đứng giữa hàng ngàn tấn thuốc nổ T.
Thình lình bán không được nữa vì vài hãng như National Dairy and Borden tăng năng lực sản xuất lên rất nhanh và chỉ nhận mua dâu đóng thùng, cho được rẻ và đỡ mất thời giờ. Tôi có một công việc làm mà tôi thích: chu cấp cho đứa cháu ấy để nó nên người. Mà những cảm xúc nào khiến người làm việc bằng tinh thần thấy mệt? Những cảm xúc vui vẻ, thoả mãn, hài lòng chăng? Không.