Mình không khổ nhưng người ta lại khổ. Và sốc trước một chuỗi ngày dối trá của đứa cháu? Bạn từng nghĩ đến chuyện này. Qua bao nhiêu mệt mỏi, đây là lúc để nghỉ ngơi.
Tớ mà điên huyền điền thì đọc cũng đã mất cả đêm. Không hẳn là bạn mà là những gì bạn viết. Chắc bạn có chút ám ảnh về cái câu đó.
Đó là lúc bạn bắt đầu trách mình thật yếu ớt, kém cỏi, không chịu nổi mấy âm thanh mà vô số con người va chạm hàng ngày. Nhưng cơ thể tàn tạ không cho phép bạn thực hiện những cú xoay mình uyển chuyển hay bứt phá như trước kia. Và có cái bon chen được nhìn thấy và không được nhìn thấy.
Như một chương trình diệt virus được cài đặt vận hành theo định kỳ. Và khi ấy, nó làm người ta rung động nhiều hơn. Những lúc đó, nếu ở nhà mình, bạn thường nhỏm dậy kiếm cái gì đó đọc hoặc viết cho đến rã rời.
Trơ ra một khoảng trống nhìn xuyên qua thấy một khu vườn rồi chếch ra cả ngoài con đường nhựa lở loét. Sao hôm nào cũng đi qua đây mà chẳng thấy đồng chí nào mang máy ra đây mà chụp. Và có cái bon chen được nhìn thấy và không được nhìn thấy.
Bạn không tự hào là thiên tài vì cảm thấy, đáng nhẽ chúng ta phải là thiên tài cả rồi, với những gì mà quá khứ đã để lại. Và cô bạn ấy phá lên cười. Bỏ quên cả kiệt tác nung nấu.
Và để trung thực với mình, anh không hướng về nó nữa. Em biết không, viết hay sống cuối cùng cũng chỉ là một cuộc lượm lặt xáo trộn thế giới ngăn nắp. Nhưng chỉ có thể tốt nhiều hay ít, khó có thể tốt cho đủ.
Trong Tuổi thơ dữ dội? Không hẳn. Tính ra nếu mua vé tháng hoặc vé năm thì trung bình 30. Ta sẽ cố giữ lại sự lương thiện, không phải để cho ta, mà để cho những người rồi đây sẽ thật gần ta.
Lặp lại, tôi khóc vì sự thông minh và chủ quan của họ khiến họ không tiến được gần tầm nhận thức của tôi. Nhưng họ sống không bình thường. Lăn đến chừng nào bay hơi và ngấm vào da thịt Nhân Gian đến hết thì thôi.
Không được, như thế người ta sẽ nói này nói nọ, ngại chết. Ngại nói là ta mất xe. Chơi là giữ kín mọi điều mình biết.