Cháu thấy bác tội lắm. Còn sau khoái cảm của hạnh phúc là nhẹ nhõm. Rất nhiều người quen đến thăm.
Làm thế gian thoải mái rồi lại ngột ngạt, tù túng, buồn nôn, bực bội. Nhưng, trong trạng thái đang bị, tôi không muốn chứng kiến thêm nhiều sự ngộ nhận. Đôi mắt luôn nhìn thẳng nhưng chẳng nhìn vào ai cả.
Một là: Nếu tôi hoặc một người tôi yêu mến mắc bệnh hiểm nghèo cần chữa trị với chi phí rất lớn thì làm thế nào? Hai là: Khi phải hứng chịu những bất công của quyền lực thì phải chống lại bằng cách nào? Có lẽ nên vào nhà vệ sinh, rửa mặt và tè một cái, bạn sẽ sảng khoái hơn và kể câu chuyện một cách khoáng đạt hơn… Mỗi con người trong Loài Người.
Cháu bảo: Con hơn cha là nhà có phúc ạ. Hai khoang thiện, ác. Muốn nóng hơn nữa thì múc gáo nước trong cái chậu gỗ để ở góc kia đổ vào lò than kia.
Thật ra, một ngày của bạn không dài. Đến nơi ở hiện tại thì mấy năm mà không biết ai là hàng xóm. Để phân biệt nó với sự chăm chỉ hay vô thức thuần túy loanh quanh những lối mòn.
Bác gái tôi thường có vệ tinh quanh tôi. Tôi cũng có dự định ấy. Ông sẽ được thoát li, thoát li khỏi những kẻ như tôi.
Tay cứ thả, tai cứ như điếc, miệng cứ như câm. Chúng xèo xèo sền sệt. Chả có gì để nhớ ngoài vài khuôn mặt thân quen và những kỷ niệm chung.
Và càng thể hiện sự vô học khi trở thành câu cửa miệng đầy vô tư. Muốn được tin tưởng một lúc. Có lẽ nên vào nhà vệ sinh, rửa mặt và tè một cái, bạn sẽ sảng khoái hơn và kể câu chuyện một cách khoáng đạt hơn…
Có lẽ là thứ món tráng miệng bên cạnh những món chính tuyệt hảo không đủ cho tất cả. Khi mà đời sống nhiều những người thành thật và tử tế thì anh sẽ được chứng kiến những trạng thái mới hơn nữa, không phải một sự đồng hóa. Âm thanh lắng hẳn đi.
Khi có những chú xe tải phóng rầm rập qua, những bụm cát phi vào mặt tôi. Nên quả thực thế giới của bạn có nhiều cái ngu và đầy bệnh. Để xem đối diện với một sự thật phản ánh trên khuôn mặt, một sự thật có lẽ họ chưa từng thấy, họ sẽ làm trò làm trống gì đây.