Ưu tư nào khác những giọt kia? Nó đập, đập, đập, không ngừng vào thần kinh ta, đủ sức làm cho ta điên và tự tử được. Rồi ông đưa những sự kiện ra. Mỗi ngày bạn để nó trên bàn viết, ngay trước mặt.
Nhưng ít khi hai người chịu nghe tôi. Được như vậy, không còn gì hơn nữa". Tôi không tự chủ được tư tưởng.
chắc chắn tôi sẽ thất bại và khổ sở. Thôi đi, đã kéo dài quá rồi". Ông tuyên bố rằng nếu ta biết được có làm cách nào để biến đổi ánh sáng mặt trời, nước và than thành chất đường thì ta thay đổi được văn minh của nhân loại.
Nếu nhận anh có thể thành một Berlin thứ hai đấy, song nếu anh nhất định theo tài năng riêng của anh thì danh tiếng anh sẽ vang lừng nhất trong nước". Đóng quá khứ lại! Để cho quá khứ đã chết rồi tự chôn nó. Howard chắc chắn đã không gặp thời, nếu anh đã không quyết định làm cho công việc buồn chán của anh thành ra có hứng thú.
Một buổi trưa hè, chúng tôi đương đàm đạo tại nhà anh Đ. Thế là tôi nhảy phắt dậy, khóa vòi hơi và mở cửa. Ưu tư lại có thể sinh ra chứng sâu rằng nữa.
Ông già nghe nói giận lắm. Tại sao vậy? Vì những người ở trong những phòng ấy thường mê man vào công việc của họ, không còn thời giờ để lo nghĩ về mình. Nhưng tôi cũng phải nhận, ít nhất là một lần, tôi đã có chút lương tri.
Mấy năm trước, anh Harlan A. Tâm hồn bị rung động quá chừng, nên mỗi khi ngồi một mình là nước mắt tràn ra. Tôi còn nhớ ba tôi mua la con về nuôi.
Chúng tôi bàn về những tai hại của lo lắng và bác sĩ nói: "Bảy chục phần trăm bệnh nhân đi tìm bác sĩ đều có thể tự chữa hết bệnh nếu bỏ được nỗi lo lắng và sợ sệt. Chuyện tôi vừa kể xảy ra đã lâu rồi. Điều mà ông sợ nhất đã xảy ra!
Chúng ta nên hành động như Đại tướng Eisenhower: đừng phí một phút để nghĩ tới những người mà chúng ta ghét. Ông Nietzche đã định nghĩa "một người lý tưởng" là: "người khi bị định mạng thử thách, không những đã tỏ ra xuất chúng, mà thời thường còn thích tìm khó khăn và những trở lực để đương đầu". Tôi tự nhủ: "Sự thất bại đó là một vố đập vào danh tiếng ta và có thể làm cho ta mất việc.
Lần thứ nhì gặp nhau, sau đó hai năm, ông vui vẻ nói: "Thật là một phép lạ, ông bạn ạ. Nhưng khó thì khó, kẻ hữu trách cũng phải cố theo, nếu muốn khỏi ưu tư, cáu kỉnh và mệt nhọc. Đại tá George Grook, người da đen cầm quân có lẽ giỏi nhất trong lịch sử Mỹ, chép vào cuốn Tự truyện của ông rằng: "Hầu hết những nỗi lo lắng và khổ sở của người da đen đều do họ tưởng tượng ra, chứ không có thiệt".