Gã thực vật gai góc viết lên cửa sổ một hàng chữ gần giống nét chữ của bạn.Tôi nhất quyết không đi.Khi lựa chọn lợi dụng chính sự rối rắm ấy làm phong phú thêm sáng tạo và đời sống.Không thì rồi nó lại trở thành một thứ đàn ông đầy ngộ nhận và hằn học.Là oang oang toàn thứ mình không biết.Chuông điện thoại reo.Ta mới chỉ đi được vài bước với khối xiềng xích và quả tạ đeo ở chân.Nghĩ cả đến chuyện có thể một người nào đó trong giây phút trăng trối bảo bạn: Hãy hứa với ta con phải có được mảnh bằng đại học.Mất thì thôi nhưng trong đó có quyển vở chứa bài viết này.Hai lần đại bác bên dưới bắn ngược lên: Khẩn trương lên nào.
