Dù không biết chính xác bao nhiêu phần trăm, nhưng tôi thừa nhận rằng hơn phân nửa các cuộc trò chuyện của phần lớn chúng ta là dành cho công việc. Thầy hiệu trưởng Irvin Cohen giận đến mức mặt mày đỏ tía cả lên: Tôi chính thức tuyên bố: cả ba cậu đều bị đuổi học. Trước hết là ba điều cơ bản sau:
Thứ nhất, là tầm quan trọng của sự chuẩn bị. Tôi hoạt động trong ngành công nghiệp bóng chày. Buổi sáng đầu năm mới ấy, các thính giả của đài WKAT vào đã được thưởng thức một âm thanh khủng khiếp.
Thoạt nghe thấy vô lý. Bạn có thể hiểu nhiều hơn về ứng viên, điều này rất cần thiết. Coolidge nhìn tấm ngân phiếu, rồi ngước nhìn người nhân viên và nói: Please return (Xin vui lòng ra về).
Câu hỏi mà bây giờ nhớ lại tôi vẫn còn sởn tóc gáy và lạnh xương sống: Tối đó chúng tôi buộc phải kéo dài chương trình thêm 15 phút nữa. Đề tài nói của anh phá kỷ lục về số người tham dự của chúng tôi!.
Tôi sẽ ra sao? Ra ga kiếm một vé tàu quay trở lại Brooklyn chớ còn phải hỏi! Xã hội ngày càng thay đổi, có những giá trị hay đánh giá đã lỗi thời. Cậu bé sẽ nhận được tiền huê hồng khi bán được sách.
Và như vậy, bạn đã biết cách để phá vỡ tảng băng trong lần đầu trò chuyện rồi chứ? Làm thế nào nhỉ? Rất đơn giản, hãy tạo nên một không khí thoải mái và thân thiện nhất. Nếu sự hiện diện không thật sự cần thiết, hãy nói lời từ chối khéo và hẹn đến một dịp khác cần thiết hơn. Hãy nhớ rằng người ta đến đó để nghe bạn nói, không phải để nghe bạn đọc.
Khi ấy sự rụt rè sẽ thối lui và người ấy sẽ lên tiếng tham gia vào câu chuyện. Nhưng thường thì chỉ một lát sau là cẩm nang này bị xếp xó, bởi chỉ cần nghe thấy một điều gì đó thú vị trong câu trả lời của họ là tôi lại đẩy câu chuyện sang một khía cạnh khác. Không may hầm mỏ bị sập.
Buổi lễ choáng ngợp một rừng hoa và một rừng cờ. Câu nói của Pacino đã phá tan bầu không khí căng thẳng. Bởi họ đều có một điểm chung là sự nhiệt tình, hào hứng hết mình trong công việc lẫn khi trò chuyện.
Vì thế cho dù bạn có đang nói chuyện với một vị giáo sư đại học lẫy lừng danh tiếng, hay một phi hành gia từng bay trong vũ trụ, hay thống đốc điều hành cả địa phương của bạn, thì cũng không lấy thế làm sợ sệt. Và đây là những khách mời khác cũng rất tuyệt vời trong chương trình của tôi: Nhưng dù sao đi nữa thì tình huống này cũng thật buồn cười.
Vừa bước xuống xe tôi đã thấy tấm băng rôn khổng lồ ngay trước cửa: Ông bà Andrew trước đây sống ở Ý, sinh ra từ đầu thế kỷ 20 thời mà phương tiện đi lại còn là những cỗ xe ngựa. Một lần Danny Kaye tham dự chương trình của tôi phát qua làn sóng radio.