Không, tôi không cần biết. Họ sợ khổ cái khổ của sự thay đổi, tuổi tác đã làm họ sợ khổ rồi. Rồi từ ngày vợ ốm, nhà văn phải dùng hết số tiền dự định cho cuộc đổi đời.
Và biết bác thừa hưởng điều ấy ở bà nội. Giấc mơ cũ rồi mà. Bạn còn phải sống dài dài.
Không được đâu cậu ơi. Mở tủ ra, thay quần áo. Nữa, ta đang viết những điều bình thường thì nhoáy một cái là xong này với một sự nỗ lực đầy khó chịu và đau đớn của đầu óc quá tải đâm chậm chạp.
Mà chả cần vì họ nói bạn phải sống hay không. Như thế em không còn thấy cô đơn trong lúc chờ đợi anh. Rồi bảo: Đấy! Anh vẫn chẳng thể lừa nổi em.
Và đợi bạn có thể là một vài cái tát. Bạn lại tự hỏi mình trên con đường sao bạn không thấy lo lắng hay ăn năn trước cái tin ấy, bạn chỉ nghĩ đến cái có thể xảy ra với mình. Nhưng, trong trạng thái đang bị, tôi không muốn chứng kiến thêm nhiều sự ngộ nhận.
Bạn không mong bác đọc lắm. Trong các khả năng có thể xảy ra thì tôi thiên về chọn sự không biết và biết không dám nói hoặc không nói vì không thấy kiếm chác được. Tập thơ thì đã gửi hết lên mạng rồi.
Và an ủi mình viết với chút niềm tin năng lực vẫn còn. Tôi biết là tôi rất khỏe. Thậm chí, dựa trên một số phân tích lúc mơ, bạn còn biết là mình đang mơ.
Và dễ sống hơn một chút. Dù nhiều khi cần viết và cần viết cho chúng trở nên hay nhưng bây giờ tôi đang trong sở thú. Sẽ kiếm tiền, sẽ làm nghệ thuật.
Tôi là người anh, tôi phải nói gì với nó đây? Tôi hiểu sự ích kỷ và lười biếng việc nhà của nó. Để tránh những hận thù. Phỉ nhổ đạo đức giả là chơi.
Và ông vội ngoảnh đi. Tôi không tự hỏi giờ này ở nhà bác mọi người không thấy tôi về sẽ làm gì. Cớ gì mà không dám nói.