Thật là khó khăn và rắc rối. Cứ mỗi lần làm MC trong một dịp nào đó thì tôi lại được người ta kéo lại và hỏi rằng: Larry này, ai là khách mời thú vị nhất, ai là khách mời chán nhất trong chương trình Larry King Live vậy? Trong chương này tôi sẽ trả lời bạn câu hỏi đó. Họ được gọi là người hay động lòng trắc ẩn (the commiserators).
Chắc do để quên một cái gì đó… Trời xui đất khiến thế nào mà nó lại chọn ngay ngày đó, lúc đó để về. Bạn đã thấy việc lắng nghe quan trọng như thế nào rồi chứ? Tôi đã không cứng nhắc chỉ hỏi theo một cẩm nang soạn sẵn. Jim kể anh đã từng thử nghiệm với một anh chàng đi đâu cũng Khỏe không? kiểu này.
Ông có thể bày tỏ cảm xúc và lập trường của mình mạnh mẽ hơn bất cứ ai trong thời bấy giờ. Tôi vẫn đang choáng váng trước sự ra đi của Bob. Một ánh nhìn đôi khi cũng chạm tới trái tim… như chơi! Bởi thế, bạn ạ, đừng bao giờ lãng phí quên đi cái cửa sổ này khi đang trò chuyện.
Một người nói sẽ lợi dụng việc tàng hình để việc kinh doanh trở nên tiến triển hơn. Cuộc phỏng vấn này đối với tôi cứ như là có một không hai vậy! Cũng cần nhớ rằng mặc dù việc nhìn người khác rất quan trọng, nhưng đừng vì thế mà nhìn họ trừng trừng như muốn ăn tươi nuốt sống người ta nhé! Điều này rất khiếm nhã.
Chớ huyên thuyên nói về quan điểm của bạn. Bob chẳng bao giờ cố gây cười một cách không tự nhiên. Tôi thật sự không biết cái nào đáng nhớ hơn 91 từ you know hay nội dung cuộc gặp gỡ.
Bây giờ mới tháng giêng! Tôi đồng ý. Henry Kissinger người dùng cả đời mình để nghiên cứu về ngôn ngữ nói rất coi trọng nguyên tắc này. Khi tham dự một bữa tiệc thì lại có vô vàn tình huống, vô vàn đề tài để nói.
Ba tuần sau, điện thoại reo. Tôi lập tức đứng dậy, chìa tay phải ra và nói: Cám ơn Jim. Đến ngày nay thì cuộc trao đổi của họ quả đã trở nên bình thường rồi đấy.
Tôi trả lời rằng tôi vẫn cứ thành thật mà thôi. Câu chuyện này xảy ra hơn ba mươi năm trước, và cho tới bây giờ tôi cũng không hiểu vì sao lúc đó đột nhiên tôi lại nói thế này: Đề tài là tương lai của ngành thương thuyền nước Mỹ. Một con người dễ nổi giận.
Tôi phỏng vấn Stevenson trong chương trình của tôi lúc còn ở Miami dưới thời tổng thống Kennedy. Tôi sẽ nói nhiều hơn về việc nói trước công chúng ở một chương sau. Nếu bạn là người nghiêm nghị thì hãy xem anh ấy có nghiêm nghị hay không.
Tương tự, hãy cẩn thận với các từ quen dùng mở đầu câu như: cơ bản là (basically), nói chung là (generally), dù sao (anyway), hy vọng là (hopefully)… Một hôm nào đó đang xem bản tin buổi tối trên truyền hình, bạn thử chú ý xem mình có nghe người phát ngôn viên liên tục nói những từ này hay không. Ở lứa tuổi 80, hay 90, thậm chí 100, người ta có cả một kho tàng kinh nghiệm. Tôi tự thuyết trình một mình.