Tôi giận tới nỗi nhất định không khi nào trở về nhà nữa.Roosevelt, ưu tư tới nỗi đau rồi bất tỉnh.Cuối ngày cô cộng lại xem được bao nhiêu tờ rồi cô rán bữa sau làm hơn số đó.Tôi giữ chiếc còi ấy làm kỷ niệm để nhớ một người đã biết coi rẻ những chuyện lặt vặt.Dù tốt hay xấu, ta cũng phải trồng trọt trong khu vườn nhỏ của ta.Công việc của tôi là ghi tên những người tử trận, hoặc mất tích, hoặc nằm nhà thương.Chuyện tôi sắp kể là chuyện một người có thiệt, ông Léon Shimkin, vừa có cổ phần lại vừa làm giám đốc một nhà xuất bản lâu đời nhất tại Mỹ: Nhà xuất bản Simon Schuster ở Nữu Ước.Tôi hỏi bà Kettering trong mấy năm ấy bà có lo buồn không.Tiếng qua tiếng lại rồi sinh ra cãi nhau và sau cùng những người thợ Hoa Kỳ đem vứt ông bạn người Đức xuống sông.Mà bây giờ chúng đã sắp nhốt tôi vô cái ngục hiểm độc kia!
