Bà bèn hỏi người chủ có muốn mua bánh của bà làm không. Vậy thì muốn trị chứng lo buồn không gì bằng kiếm việc ích lợi để rồi say sưa làm việc đó". Ông kể với tôi như vầy: "Mười tám năm trước, tôi ưu phiền, tới mất ngủ.
Má tôi chẳng những may đồ cho cả nhà mà còn phải nấu lấy xà bông cho chúng tôi giặt đồ nữa. Chúng ta ai cũng muốn sống cho thoả thích. Mà tiền giắt lưng thì ít, tiêu gần cạn rồi.
Nhưng máu trong óc của Einstein, sau một ngày suy nghĩ, không có một chút chất độc nào. Tôi để nó reo 14, 15 lần rồi mới có đủ can đảm lại nhắc ống lên nghe, vì tôi biết trước rằng nhà thương kêu tôi và tôi hoảng sợ. Buổi tối hôm đó, chỉ có một ly sữa nóng, nhưng được vậy là nhiều lắm rồi.
Đứng nhỏ không những thấy vui mà còn học được giá trị đồng tiền và cách tiêu xài nữa. Sở dĩ ông có lối văn vô cùng hấp dẫn ấy - từ trước chúng ta chưa được đọc một tác giả nào bàn về tâm lý mà vui như ông - có lẽ nhờ hoàn cảnh tạo nên. Vậy muốn khỏi lo lắng vì mất ngủ, bạn nên theo năm định lệ sau này:
Chúng tôi đề phòng rất cẩn thận không cho các con cháu lại chỗ đông người, không cho chúng đi học, đi coi hát bóng. "Lớn lên, tôi kết hôn với một người chồng cao niên. Vì vậy, khi bọn trẻ trở về nhà, bà liều quỳ xuống vệ hè, dí mắt xuống đất để dò những nét phấn.
Nếu không có vớ thì con mèo cũng được. Tôi đã dùng phưng pháp đó tám năm. Thánh Gandhi, nhà thủ lãnh quan trọng nhất ở Ấn Độ sau đức Thích Ca, đã phải "sụp đổ" nếu không được kinh kệ chống đỡ, an ủi.
Có lần họ phải ra sân khấu cùng một lúc thì mỗi người đứng một đầu, người quay mặt ra phía này để chào khán giả, người ngó ra phái kia để khỏi trông thấy mặt nhau. Tôi cũng đã đọc hay nghe những câu tương tự như vậy, nhưng vì bây giờ nằm liệt trên giường nên những câu đó, đáng lẽ chỉ thoảng qua, lại thấm thía và ăn sâu và óc tôi. Nếu bạn thật lòng muốn thắng những ưu tư, nếu bạn muốnlàm lại cuộc đời, bạn hãy theo nguyên tắc này:
Vậy nên nói như vầy: "Thử nghĩ xem, chị Sue đã mất bao công để đan cái khăn này mừng chúng ta! Thiệt tốt bụng quá! Phải viết thơ cảm ơn chị ngay mới được". - Sự làm lụng cho ta sự can đảm, mà sự can đảm, cũng như lòng tự tín, đã giúp Emerson lưu danh muôn thuở". Nếu đem tiếng gào của m ti so với tiếng kêu trời đó chỉ là tiếng kêu êm ái trong bài "Thằng cuội" của trẻ nhỏ.
Xe cứ trượt đi, khó kềm tay lái được. Đã chích Péniciline, nhưng nhiệt độ của cháu lên xuống không chừng. Má tôi hỏi: "Dale, cái gì mà khóc vậy?" Tôi sụt sùi đáp: "Con sợ sắp bị chôn sống".
Thử suy xét việc đó xem nào. Tôi cũng có phỏng vấn ông Henri Ford, mấy bữa trước ngày ông ăn lễ bát tuần. Bạn và tôi, chúng ta cũng phải có một sổ tay để ghi số xuất nhập cho tới hết đời ư? Không, không cần.