Phải kiên quyết và dứt khoát. Sang đầu hiệp hai, chúng tôi được cứu hộ với một tờ sơ đồ trận đấu. Còn bây giờ thì: Đừng ngủ gục! Đừng ngủ gục! Tôi cứ gật gù ngó đi ngó lại cái đồng hồ xem đã tới 9 giờ 30 chưa.
Thứ lỗi cho mình nhé, mình đến đằng kia chào ông sếp một tiếng. Tôi phải làm gì? Một danh sách dày đặc câu hỏi đành xếp xó. Tôi liếc nhìn đồng hồ…11:07.
Thế là chúng bò ra cười sặc sụa, cười đến chảy cả nước mắt. Cả khán phòng im thin thít, không một lời đáp lại sau câu nói của Shirley. Giọng nói quen thuộc của Boom-Boom vang lên: Apple Tree ở vòng đua thứ ba, trường đua Hialeah.
Bất cứ diễn giả thành công nào cũng có một phong cách nói riêng của họ. Điều này đã làm cho họ không những hoàn toàn thành công trong giao tế mà còn thành công trong nghề nghiệp. Tôi biết lần đầu tiên khi nghe đoạn băng đó chắc chắn bạn sẽ thốt lên rằng: Ôi trời! Nghe khủng khiếp quá!.
Thật kỳ diệu! Sự căng thẳng của anh ấy biến đi đâu mất. Thậm chí vạch 16 mét 50 chúng tôi cũng không thấy. Trong ngành phát thanh viên thì chúng tôi luôn có một học thuyết công bằng.
Rất may cái micro không mất nên tôi vẫn có thể nói vài lời giới thiệu. Nhưng khổ thay, khi đối diện với người khách hàng đầu tiên trong đời mình, cậu bé 14 tuổi lại ngập ngừng, lắp bắp. Hãy nói rằng: Xin lỗi, tôi phải đi vệ sinh.
Nhiều người nói tiếng Anh có thói quen dùng hoài hai từ you know (bạn biết không). Mọi người dường như ai cũng có lần phàn nàn về hội họp. Tờ Washington Post từng đưa ra một danh sách cho thấy sự thay đổi về tên gọi các dân tộc di cư đến đất Mỹ theo thời gian, như một cách thừa nhận sự tiến bộ.
Thế là, lại thêm một môi trường nữa để tôi được nói! Sao bạn không bắt chước tôi nhỉ? Đặc biệt là khi bạn muốn nói chuyện hay diễn thuyết trước công chúng. Đôi lúc cũng cần trình bày tỉ mỉ và chi tiết mới có thể giải quyết được công việc. Nếu bạn hỏi phát minh vĩ đại nhất trong lịch sử là gì thì Bob sẽ trả lời ngay về sự ra đời của cái máy ảnh…
Và biển ngôn từ ngày nay hỗn loạn lắm. Bất cứ khi nào phải đàm phán việc gì, hãy nhớ đến phong thái cứng cỏi của Herb Cohen, và chắc chắn bạn sẽ thành công hơn nữa nếu tập nói theo ngôn ngữ của Bob Woolf. Tôi thích nói đến nỗi ở đâu cần là tôi đều có mặt, không kèm theo bất cứ một đòi hỏi nào.
Tháng giêng năm 1994, một tối nọ nơi hành lang khách sạn Beverly Wilshire (Los Angeles), Al Pacino, Walter Cronkite, vua bóng đá Pele, tôi và một số người khác đang nói chuyện với nhau, chỉ một vài giờ sau một cơn động đất. Khi bạn trình bày một bài diễn văn trước công chúng, sự cô đọng và ngắn gọn sẽ được mọi người hoan nghênh. Cha tôi đặt chân đến mảnh đất này khi ông còn làm một thanh niên trai tráng.