Rốt cuộc, tôi nhận thấy khi đến một chừng mực nào đó, mối bận tâm không còn thiên về viết cho ai, về cái gì mà là viết có hay không.Họ không đấu súng đấu gươm mà đấu trí.Và anh nhận ra em chẳng bao giờ chơi ác được.Mà đâu cứ phải là tình yêu mới gần nhau được.Nhưng nàng vẫn lắng nghe.Chỉ là ta đang viết.Chả nên tham lam làm một tiểu thuyết làm gì, vừa mệt vừa không thích nhiều hơn là thích.Họ bảo cắn là anh không thể không cắn dù có thể anh kinh tởm hành động đó.Họ sẽ luôn phải cúi đầu.Em sẽ bế con hôn lên trán anh mỗi lúc anh bắt đầu sáng tác.
