Đứa nhỏ giữ lời hứa. Phải đặt vào chỗ đó một người cương quyết, gang thép mới được. Ông hỏi bà cô: - Thưa cô, nhà cô cất năm 1890? - Phải, chính năm đó.
Người bán hàng làm bộ coi đứa bé như một người quan trọng, hỏi: "Cậu muốn mua chi?". Cha đã làm nhục con trước bạn bè, vì bắt con đi trước mặt cha cho tới nhà. Nhưng rồi sẽ xảy ra sự chi, chắc bạn đã đoán được.
Bài diễn văn đó là một trứ tác có kết quả lạ lùng. Ông viết: "Một hôm hay tin có một đoàn hướng đạo sắp đi qua châu u họp đại hội các hướng đạo sinh toàn cầu, tôi muốn cho một hướng đạo sinh của tôi dự cuộc đó. Boynton điều tra về tình trạng của các mỹ phẩm (như phấn, son, dầu thơm, kem) trên thị trường vì có người báo trước chắc chắn sẽ có những nhà cạnh tranh phá giá các món đó.
Vậy muốn cho người khác theo ý kiến của bạn, xin bạn theo quy tắc thứ năm sau này: Đứa nhỏ khóc, la, chạy về mách má. Anh biết, các em có ý tứ, cẩn thận lắm.
Cho không tôi, tôi cũng không nhận. đều muốn được xứng đáng với lòng tin cậy của chủ tiệm. Bà nhất định không bao giờ để cho ông ở một mình hết, luôn luôn sợ ông có ngoại tình.
Cửa he hé mở, để thò cái mũi của một bà già ra. Và cho tới nay, ông vẫn còn sốt sắng giúp đỡ đoàn của chúng tôi. Tôi đã mắc phải một lỗi không sao tha thứ được là đã chỉ cho một vị rất có danh và học rất rộng rằng ông ta lầm".
Mà bị đuổi lại càng không thú chút nào hết. "Ông trả công tôi; vậy tự nhiên tôi phải làm vừa ý ông. Ai cấm các bạn bắt chước các nhà thông thái? Nếu bạn sẵn sàng nhận rằng bạn có thể lầm được thì khỏi lo gì hết.
Cận thần có người can gián Hoàng đế vì lẽ không được "môn đăng hộ đối". Ông Eastman: Ông làm tôi nhớ lại một điều mà tôi cơ hồ quên mất. Woodrow Wilson nói: "Nếu bạn đưa hai quả đấm ra nói chuyện với tôi, thì bạn có thể tin chắc rằng tôi cũng đưa ngay hai quả đấm ra với bạn liền.
Bà già đó sống một mình trong một dinh cơ rộng như vậy, giữa đống khăn quàng, đồ cổ và kỷ niệm, nên khát khao chút tình âu yếm. Bằng một giọng cảm động, bà ôn lại những kỷ niệm êm đềm hồi xưa: "Nhà này là kết tinh của biết bao nhiêu năm mơ tưởng. Tôi cũng biết đó là một sự khó khăn.
Cho con chó chạy lại đàng xa kia đi, cho khuất mắt tôi. Là vì tôi muốn xui ông ấy mua những bức vẽ, mà tôi cho rằng hợp ý ông. Tóm lại, nếu bạn muốn cho ai phát triển một đức tính nào, bạn nên hành động như đức tính đó đã là một đặc sắc rõ ràng nhất của người đó.