Nếu bạn ném nó xuống đất, nó sẽ kêu: "bụp!".đó, không nói gì, không làm gì, chạnh lòng buồn man mát Ghét thở dài một hơi.- Khi về già, bạn chỉ mong ước sao mình có thể bỏ được chiếc xe lăn mà đi lại bằng chính đôi chân của mình.Bât hanh là khi bạn có cả môt rổ bánh nhưng lại không có thời gian để ăn chúng.Ai cũng có những ước mơ, có những khát vọng, có nhữngCái thích đó gọi là sự hâm mộ.Cái ngày chị chuẩn bị lên đường, tôi nghĩ mình hẳn phải thấy vui sướng lắm vì sắp được tự do và từ nay sẽ được "làm vua một cõi", sẽ không bị ai chiếm bàn học, chiếm máy tính hay giành ăn những món ngon của mẹ nữa và nhất là có thể ngủ thật đã giấc mỗi buổi tối mà không sợ bị ai phá bỉnh.Chuẩn bị xong tất cả mọi thứ và ngước lên nhìn đồng hồ, tôi thấy mình chỉ còn 10 phút để chạy xe từ nhà đến trường.Họ lại càng xa nhau hơn, khoảng cách về địa lý, về môi trường sống lại càng bị khoét sâu.– “Nè, làm gì mà ngồi chầm dầm một đống như cây đa đầu đình vậy, đi chơi patin với tụi này cho vui không Chíp.
