Tôi đang viết với tư cách một thiên tài. Rồi như lăn nhanh từ trên dốc xuống. Hôm nào đập thử bàn thờ, đập thử tivi nhé, giả điên thế nhé, bác mẹ có thích không, có ngộ không?
Khóc sau hoặc trước mỗi chu kỳ lột xác. Tí nữa phải uống tam thất với chị đấy nhé. Tiếng máy của mình đã tắt.
Anh chàng bên cạnh khá hiểu biết về bóng đá, cũng không nói nhiều, một người tương đối dễ chịu. Quay chậm lại thì bảo: Ôi đá vào nhiều thế. Bởi vì, trong tôi vẫn âm thầm mặc cảm bất hiếu và ích kỷ khi tôi không đi con đường gia đình sắp đặt; lạnh nhạt với mẹ cha; những ngày này chỉ ăn, ngủ, viết, tuân theo thời gian biểu sáng dậy lúc 7 giờ, đêm ngủ lúc 10 giờ; và đôi lúc đi chơi cho khuây khoả.
Mà lừa kheo khéo vào để còn cố mà tin. Nhưng chỉ cần để ý hoặc trong thâm tâm họ cũng biết, họ nhận ra rất dễ dàng họ đang dần bất lực trong việc hiểu con cái và làm chúng hiểu mình. Không thiếu những học viên của trường an ninh gần đó dù đã đến giờ cấm túc.
Dù tôi sẽ dạy dỗ nó tốt hơn và đem lại cho nó nhiều hạnh phúc hơn. Nhưng có lúc bạn phải chọn lựa nghiêm túc và khắc nghiệt. Biết đâu cứ phải thấy những cái chết, những bi kịch họ mới chịu công nhận thật lòng một điều đơn giản có từ ngàn năm nay: Không thể ép tâm hồn mặc quần áo theo cỡ của một tâm hồn khác.
Mẹ bảo: Chả khiêm tốn tí nào. Nhưng tớ hay cậu có thể vừa hiện sinh vừa yên tâm bởi chúng ta chỉ đơn thuần mạo danh nó để đỡ dằn vặt vì thói ích kỷ của mình. Hồn nhiên đến đáng sợ.
Nhà văn uống lấy giọt nước mắt bé xíu ấy trên môi nàng. Họ là mỗi con người. Như thế bạn sẽ bớt được nghe bài cháu phải tự xác định cho mình.
Mọi người không tin tôi, mọi người phải chịu thôi. Thế mà rồi cũng ngủ được. Sự nặng nề chính là sự nặng nề trong cách nghĩ của mọi người về cháu.
Bác không rõ cháu đi đâu. Chúng tôi gặp cậu ở nhà cậu và cùng đi. Cháu bảo mẹ lúc nào cũng coi con như trẻ con, con lớn rồi, mẹ không phải lo.
Đó là hạn chế của bạn. Họ là mỗi con người. Nghĩ có vẻ khúc chiết.