Nước mắt ơi! Khi mày không ứa ra từ đôi mắt. Tôi bảo: Vì biết mày về phe anh anh mới làm thế, không thì đố ai biết. Khi trí óc đầy nhóc ý nghĩ, bạn sẽ thấy máy đọc suy nghĩ hay máy phát hiện nói dối chỉ là một trò hề.
Thưa các chú, đó không phải chuyện tôi bận tâm. Tôi tự hỏi tôi đang khóc vì thương tôi, vì đau đớn hay vì họ. Sẽ kiếm tiền, sẽ làm nghệ thuật.
Tôi không khoái trò ăn vạ, giả điên. Và khi ấy, nó làm người ta rung động nhiều hơn. Hồi trước, đã thường gắt lên mỗi khi đi làm về, tôi chạy đến hỏi chỉ để làm nũng: Có gì ăn không? Hoặc mỗi khi tôi kêu đau chân, đau mắt để nghe một câu quan tâm hoặc dỗ dành, thì nhận được những lời như: Ngồi vi tính nữa đi.
Mở đầu là tên của bạn, sau đó là …is a. Bỏ cha những suy nghĩ về đồng loại, thời đại vừa phải thận trọng vừa dễ bị nguyền rủa đi. Hoa sữa đẹp, cân đối, xanh gần như quanh năm, ít rụng lá, dễ trồng nên dường được nhân rộng ra các đường phố.
Họ không đấu súng đấu gươm mà đấu trí. Dù việc đối tốt với tôi cũng vì khiến chị thấy thoải mái. Nhưng họ không cũ lắm.
Phừ, đã đến lúc dậy rồi, bạn chui ra khỏi chăn. Con người luôn biết sáng tạo. Thua còn có năm nghìn an ủi.
Chúng là những kiệt tác. Tao đờ mẹ bật quạt mãi mà đờ mẹ đéo hết nóng…. Đến lượt máy treo ngược người.
Và đem năng lực của ta đi xa hơn. Ăn xong lên giường nằm. Tô mỳ của bạn cũng đang nghi ngút hơi.
Cô giúp việc bảo mẹ anh dặn vào bác, bác phải vào viện. Bi kịch chỉ đến khi họ bắt đầu khao khát nhận thức, khi họ bị ngăn cấm tình yêu, khi họ bệnh tật không có tiền chữa chạy, và hứng chịu những bất công lớn. Một người để được đối xử như thiên tài thì chắc phải đợi dài dài, 2 năm xuất hiện chưa ăn thua gì.
Cảm thấy tốt hơn nhiều lần so với đi châm cứu hay bấm huyệt, xoa bóp. Con mèo lại sán vào tôi. Đúng là đồ trẻ con phải làm ông cụ non.